Nếu Hà Nội được ví như cô gái mang trong mình nét kiêu sa, quyến rũ đậm chất bắc, Huế được so sánh với cô gái mỏng manh, dịu dàng, thì Sài Gòn là hiện thân của người con gái hiện đại nhưng cũng không kém phần quyến rũ.
Sài Gòn ồn ào, náo nhiệt với hàng vạn thanh âm sôi động của cuộc sống đôi khi cuốn ta vào guồng quay hối hả của nhịp đời mà bất giác ta lãng quên những nét dung dị đời thường và đẹp đẽ vốn có.
Sài gòn cho ta nhiều cảm xúc, ta yêu sài gòn nắng để đc đạp xe thong dong mỗi con hẻm nhỏ, để ngắm cuộc sống cứ lặng lẽ trôi, ta yêu sài gòn mưa để đôi lúc cảm xúc đi hoang, ta yêu cả những buổi chiều tà ngồi ngắm hoàng hôn bên con sông Sài Gòn thân thuộc.
Ta yêu Sài gòn bởi nhưng cảm xúc rất thật, bởi những điều mang đậm chất Sài Gòn, nét Sài Gòn, mà chỉ ở mảnh đất này mới có, chỉ con người nơi đây mới hiểu.
Bất chợt ta miên man trong câu hát "em còn nhớ hay em đã quên" của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, "nhớ Sài Gòn mưa rồi chợt nắng, nhớ phố xưa quen biết tên bàn chân". Rồi chợt nhận ra Sài Gòn bình dị của ta vẫn ở đây, chẳng ở đâu xa, ở ngay trong chính trái tim người yêu Sài Gòn.